Tại xã Đắk Rô, sau khi sáp nhập hành chính, lực lượng dân quân cơ động vẫn được duy trì biên chế đủ 12 đồng chí. Tuy nhiên:
Đội hình chỉ tập trung được 5 người trong đợt huấn luyện đầu năm.
Lý do phổ biến: người thì đi làm rẫy xa, người có con nhỏ, người “đang bận đi làm thuê”.
Cán bộ quân sự xã gọi điện từng người nhưng đa số không nghe máy hoặc khất lần.
Ban chỉ huy xã đề nghị “giảm nội dung huấn luyện”, chỉ làm hình thức để đủ báo cáo.
Trong khi đó:
Chỉ đạo từ Tổng Trấn Phòng Thủ rất rõ: năm nay phải nâng cao chất lượng huấn luyện dân quân, tránh “đối phó” như các năm trước.
Bệnh hình thức trong huấn luyện ngày càng trầm trọng nếu không có giải pháp quyết liệt.
Gây lệch pha giữa chủ trương cấp trên và thực hiện ở cơ sở.
Mối quan hệ giữa quân sự xã và chính quyền xã có dấu hiệu thiếu đồng thuận.
Bạn vào vai các nhân vật:
Võ Hộ Tướng – Chỉ huy trưởng Tổng Trấn Phòng Thủ:
→ Có nên kiểm tra đột xuất và xử lý trách nhiệm? Hay tổ chức một hội nghị rút kinh nghiệm toàn tuyến?
Quan Văn Thượng Lệnh – Chính trị viên Tổng Trấn:
→ Nên tổ chức đối thoại chính trị ra sao để thay đổi nhận thức chính quyền xã và dân quân về nhiệm vụ quốc phòng?
Trại Võ Mưu – Cơ quan tham mưu huấn luyện:
→ Có thể đề xuất mô hình huấn luyện linh hoạt, gắn với điều kiện lao động của dân quân xã miền núi?
“Dùng binh không phải ở chỗ đông, mà ở chỗ tinh. Không có người, thì phải có kế để gọi người.”