Trên trang cá nhân Facebook của một trợ lý quân lực cấp huyện (đăng ký là tài khoản cá nhân, công khai), xuất hiện dòng trạng thái sau một cuộc họp điều động:
“Có người cứ nghĩ mình ngồi đúng chỗ là giỏi thật. Ai cũng hiểu – không ai nói.”
Dòng trạng thái tuy không nêu tên ai, nhưng lại được nhiều người trong đơn vị thả cảm xúc và bình luận đồng tình, tạo làn sóng suy đoán.
Ngay sau đó:
Một số tài khoản ngoài đơn vị chụp màn hình đăng lại, kèm bình luận: “Bên trong rạn nứt rồi đấy à?”
Cấp trên yêu cầu Viện Chính Đạo làm rõ động cơ, hậu quả, và hướng xử lý kỷ luật nếu có.
Chính trị viên đơn vị bị yêu cầu kiểm điểm về công tác quản lý tư tưởng – kỷ luật phát ngôn của cán bộ.
Gây chia rẽ nội bộ, hoài nghi lẫn nhau giữa cán bộ các nhóm trong đơn vị.
Làm xấu hình ảnh đơn vị với bên ngoài.
Nếu xử lý cứng → dễ bị phản ứng ngược từ cán bộ trẻ: “không cho nói thật”; nếu xử lý mềm → tạo tiền lệ xấu về phát ngôn.
Bạn vào vai:
Chính Đạo Sứ (Viện Chính Đạo)
→ Có nên yêu cầu người đăng bài gỡ xuống công khai xin lỗi, hay xử lý nội bộ? Phát ngôn này có được xem là “vi phạm phát ngôn công vụ” không?
Văn Trợ Quan (Cán bộ tuyên huấn)
→ Làm gì để giáo dục lại tinh thần “kỷ luật phát ngôn trong không gian mạng” mà không khiến cán bộ trẻ cảm thấy bị áp đặt?
Đạo Giám Sát
→ Có nên đưa ra hình thức kiểm điểm sâu hơn, hay chỉ nhắc nhở rút kinh nghiệm? Trường hợp này có cần báo cáo cấp trên không?
“Cái miệng là lưỡi dao vô hình – có thể giết cả một đạo quân nếu không kiểm soát.”
“Dùng người giỏi là biết lúc nào cần sửa bằng rèn – lúc nào cần đánh bằng lý.”
Nguyên tắc vàng:
Không tạo thành “vụ án” nếu có thể chuyển hóa thành “bài học chung”.
Tăng cường sinh hoạt định hướng phát ngôn thay vì chỉ cấm đoán.