Đơn vị tổ chức nhiều phong trào học tập tư tưởng Hồ Chí Minh, kể chuyện người tốt việc tốt, viết cảm nhận đạo đức, thậm chí phát động đăng bài lên mạng xã hội.
Nhưng thực tế:
Bài viết, phát biểu, tham luận đều đẹp, được chỉnh sửa kỹ lưỡng, đôi khi thuê ngoài hoặc… xin mẫu về chỉnh sửa tên.
Một số cá nhân, khi được mời chia sẻ, nói rất hay – nhưng trong công việc lại thiếu tinh thần vì tập thể, sống khép kín.
Có người giữ tác phong mẫu mực ngoài mặt, nhưng thờ ơ với hoàn cảnh đồng đội, không giúp đỡ, không chia sẻ.
Lâu dần, lớp trẻ không còn tin những lời hay ý đẹp, cho rằng đó là “kịch bản để điểm danh phong trào”.
Lệch chuẩn giữa lý tưởng và hành động thực tế.
Gây tâm lý mất niềm tin vào lời kêu gọi chính trị – đạo đức.
Nguy cơ tự diễn biến từ thờ ơ thành đối kháng âm thầm, nhất là lớp trẻ mới vào quân ngũ.
Bạn vào vai:
Chính Đạo Sứ
→ Có nên thay đổi cách làm chính trị tư tưởng trong đơn vị không? Nếu có, chuyển hướng như thế nào để chạm được vào cảm xúc thật?
Văn Trợ Quan
→ Làm cách nào để cán bộ sống thật với nhau – sống đẹp mà không hình thức?
Quan Võ Phụ Trách Hậu Cần
→ Có nên lồng ghép việc chăm sóc đời sống, vật chất, vào các hoạt động tư tưởng, biến “chính trị” thành sự quan tâm thiết thực?
Tổ chức các cuộc tọa đàm nhỏ, không ghi hình, không chấm điểm, nơi mọi người nói thật, không sợ “không đạt”.
Giao các nhiệm vụ “trái sở trường” như: người thường chỉ nói hay thì trực tiếp giúp đỡ chiến sĩ khó khăn.
Lồng ghép hoạt động thiện nguyện, “một ngày sống với dân”, vào đợt sinh hoạt tư tưởng.
“Lời nói không truyền tâm – thì sẽ không chạm tim.”
“Lòng trung không phải ở ngôn từ, mà ở hành vi khi không ai nhìn thấy.” – Binh pháp Tôn Tử