Sau đó:
Đồng chí Minh – Trợ lý tác chiến – báo cáo trực tiếp với cấp trên rằng “ý tưởng mô phỏng là của mình”, dù thực chất là công sức chung của nhiều người.
Trong bản tổng kết, Minh cũng tránh nhắc đến vai trò hỗ trợ của Quan văn, Hậu cần và Đạo Giám sát.
Một thời gian sau, khi có vấn đề kỹ thuật do thiết bị lỗi khiến tình huống chạy sai, Minh lại quy trách nhiệm cho đồng chí Hưng (trợ lý kỹ thuật), gửi báo cáo cá nhân.
Từ đó xuất hiện:
Sự bức xúc âm ỉ trong đội ngũ.
Tình trạng ai cũng giữ việc, không dám chia sẻ sáng kiến.
Nỗi e ngại: “Lỡ có vấn đề thì mình là người bị đổ lỗi.”
Phá vỡ tinh thần trách nhiệm tập thể.
Khi gặp thất bại, mọi người lo giữ thân, không dám chủ động.
Gây tâm lý e dè, không ai dám “đứng mũi chịu sào” trong các đợt nhiệm vụ quan trọng.
Bạn vào vai:
Chính Đạo Sứ (Văn Thượng Lệnh):
→ Có nên tổ chức buổi đối thoại minh bạch? Làm thế nào để giải quyết mà không tạo “vết nứt” sâu hơn?
Võ Hộ Tướng:
→ Có nên rút đồng chí Minh khỏi nhóm nhiệm vụ tiếp theo không? Nếu không thì xử lý theo hướng nào?
Đạo Giám Sát:
→ Ghi nhận hành vi này như thế nào trong báo cáo đạo đức cán bộ? Có cần họp Viện Chính Đạo để đưa ra cảnh báo chính thức?
“Không có chiến công nào của một người, mà không dựa trên lưng nhiều người khác.”
“Người dám nhận lỗi là người giữ được đội ngũ. Người chỉ biết giành công – sẽ sớm cô đơn nơi sa mạc.”
Binh pháp Tôn Tử viết: “Tướng giỏi không chỉ thắng trận – mà biết chia vinh quang để giữ người tài dưới trướng.”