Tổng Trấn Phòng Thủ tổ chức một buổi diễn tập chiến thuật tổng hợp. Theo kế hoạch:
Trại Võ Mưu đảm nhận xây dựng sơ đồ bố trí lực lượng.
Ty Nội Chính chịu trách nhiệm bảo đảm cơ động hậu cần, vật tư.
Viện Văn Lệnh phụ trách tuyên truyền, động viên, chính trị tư tưởng, nhưng đồng thời cũng gửi kèm lệnh điều chỉnh vị trí bộ phận tuyên huấn.
Sự cố xảy ra:
Trong buổi chuẩn bị, hai tổ hậu cần nhận lệnh từ hai nguồn có hướng cơ động khác nhau.
Một xe vận tải đi sai tuyến → va quệt nhẹ với rào chắn dân sự, gây phản ánh từ chính quyền địa phương.
Sau sự cố, ai cũng khẳng định mình “làm đúng văn bản” – nhưng không ai chịu trách nhiệm về sự xung đột mệnh lệnh.
Giảm uy tín điều hành của Tổng Trấn, nhất là với cơ quan dân sự.
Phá vỡ niềm tin giữa các trụ cột: Văn – Võ – Hậu.
Tạo tâm lý “không làm thì không sai”, né nhiệm vụ – chờ hướng dẫn thay vì chủ động.
Bạn vào vai:
Văn Thượng Lệnh (đơn vị phát hành văn bản chính trị)
→ Có nên rút lại văn bản điều chỉnh sau khi gây ra xung đột? Làm sao để không bị đánh giá là “ban hành lệnh mâu thuẫn”?
Trại Võ Mưu (Tác chiến chủ trì)
→ Có nên nhận trách nhiệm điều hành chung, ngay cả khi lệnh sai không từ mình phát ra? Cần sửa quy trình thế nào?
Chính Đạo Sứ
→ Cần tổ chức cuộc họp liên ngành ra sao để rà soát lại cơ chế phối hợp? Có cần ban hành quy ước chỉ đạo thống nhất?
Mỗi cơ quan đều có chức năng riêng, nhưng khi xử lý sự vụ liên ngành – phải có một đầu mối thống nhất chỉ đạo.
Binh pháp Tôn Tử ghi:
“Lệnh không đồng tâm, quân sẽ tan. Đạo không một đường, tướng sẽ loạn.”
Thay vì tranh luận ai sai, nên rút ra bài học “sai do thiếu cơ chế hiệp đồng rõ ràng.”