Chiến lược số 6 – Cô lập mục tiêu và chia rẽ liên minh
Nguyên lý:
Trong chiến tranh hay chính trị, mục tiêu lớn thường được bao bọc bởi liên minh nhiều thế lực. Để tấn công hiệu quả, cần chia rẽ khối đồng minh, cô lập mục tiêu chính, khiến họ trở nên đơn độc và dễ bị đánh bại. Đây là cách mà nhiều danh tướng như Tôn Tẫn, Gia Cát Lượng hay Napoleon đã áp dụng.
Robert Greene: “Chia để trị là nguyên tắc cổ xưa – khi tách rời các thế lực, chúng mất sức mạnh tổng hợp và dễ bị khuất phục từng phần.”
Bối cảnh giả lập:
Tại Tổng trấn Phòng thủ, có ba cụm lực lượng nhập vai: Viện Văn Lệnh (Quan văn), Trại Võ Mưu (Quan võ), và Ty Nội Chính (Quan nội chính – hậu cần). Trong quá trình lập kế hoạch huấn luyện và phân bổ nguồn lực, một số mâu thuẫn nhỏ nảy sinh về việc ai phụ trách điều phối chính.
Kịch bản tình huống:
Quan võ (Trại Võ Mưu) cảm thấy bị ép buộc bởi kế hoạch từ Viện Văn Lệnh, trong khi Ty Nội Chính tỏ ra do dự khi phải cấp phát thêm hậu cần cho một phương án huấn luyện chưa thống nhất.
Quan nội chính nhập vai:
Một nhân vật đóng vai kẻ thao túng, sử dụng chiến lược “cô lập mục tiêu” bằng cách tách Viện Văn Lệnh ra khỏi sự ủng hộ của Ty Nội Chính.
Họ làm điều này bằng cách thuyết phục hậu cần rằng quan văn đang “tự ý điều phối” mà không cân nhắc nhu cầu thực tế, gây gánh nặng.
Kết quả mong đợi:
Viện Văn Lệnh bị cô lập về hỗ trợ hậu cần và truyền thông, dễ dàng bị ép phải nhường bước trong bàn đàm phán chiến lược.
Người học nhập vai sẽ hiểu được sức mạnh của việc không để bị chia rẽ và tầm quan trọng của đoàn kết nội bộ.
Trong tập thể, đừng để đối phương tách ta khỏi đồng minh bằng nghi kỵ, hiểu lầm hay tranh giành lợi ích nhỏ.
Mỗi khi xuất hiện chia rẽ, hãy truy nguyên ai có lợi nhất, để tìm ra kẻ đang sử dụng chiến lược “chia để trị”.