Đơn vị vừa nhận được chỉ thị cấp tốc từ Tổng Trấn yêu cầu tổ chức huấn luyện bắn đạn thật trong 48 giờ tới để phục vụ kiểm tra đột xuất.
Trại Võ Mưu lập tức soạn giáo án, bố trí thao trường, chuẩn bị mô hình.
Ty Nội Chính chịu trách nhiệm vận chuyển cơ số đạn và quân tư trang từ kho trung đoàn.
Tuy nhiên, do trục trặc về thủ tục (chờ xác nhận kho – phê duyệt xe), đến sát giờ đạn mới về, lực lượng chưa được luyện tập kỹ.
Trong buổi bắn:
Có 1 chiến sĩ bắn nhầm hướng → suýt gây thương tích cho đồng đội ở vị trí lân cận.
Toàn bộ cuộc kiểm tra phải tạm dừng. Sau đó bị cấp trên phê bình nghiêm khắc về an toàn huấn luyện.
Làm giảm uy tín tổ chức huấn luyện của đơn vị trong mắt cơ quan cấp trên.
Tâm lý lo sợ, mất niềm tin trong bộ đội, nhất là tân binh.
Mâu thuẫn âm ỉ giữa cơ quan tác chiến – hậu cần, đổ lỗi cho nhau về sự cố.
Bạn vào vai:
Tham mưu trưởng Trại Võ Mưu
→ Có nên kiến nghị “không tổ chức huấn luyện khi chưa đủ điều kiện an toàn”? Liệu có bị quy chụp là trì hoãn – thiếu tinh thần kỷ luật?
Chủ nhiệm Ty Nội Chính
→ Cần đề xuất gì để cơ chế hậu cần ứng biến linh hoạt hơn trong tình huống khẩn cấp? Có cần lập quy trình “tiếp ứng khẩn” không?
Phó Chính Đạo Sứ (Võ Hộ Tướng)
→ Cần xử lý nội bộ, báo cáo ra ngoài, rút kinh nghiệm hay phải xử lý kỷ luật? Làm sao để không làm tổn thương khí thế đơn vị nhưng vẫn nghiêm minh?
“Người giỏi không thắng bằng tốc độ, mà bằng thế trận ổn định. Đạo binh cẩn trọng thì mới tồn tại lâu dài.”
“Tướng không cãi lệnh, nhưng phải biết lùi để thắng khi điều kiện chưa đủ. Lệnh phải linh – đạo phải chuẩn – người phải khéo.”